Cuộc sống là chuỗi ngày dài phải hối tiếc, có những người họ nhận ra điều đó nhưng họ lại chọn cách lặng nhìn mọi thứ trôi qua vì có lẽ với họ đó là quy luật của cuộc sống, cái gì đến thì nó đến, đi thì thôi cứ để cho nó đi, nó không thích ở bên mình thì mình giữ nó lại mà làm gì. Vì chung quy nó không phải là của mình nên một ngày nào đó nó sẽ ra đi thôi.
Ngồi nơi đây những giây phút cuối cùng của một buổi làm việc, thời gian sáng chiều sáng chiều cứ lặng lẽ trôi qua, những cái hay làm hằng ngày như Nhổ răng khôn vẫn phải duy trì đều đặn, và làm thêm một cái mới nữa là Pr tiếp cho tên công ty bệnh viện, à không cho Trung tâm y khòa Kỳ Hòa.
Một công việc đều đặn như mọi ngày, xây dựng mọi thứ và phải chăm chút từ từ, không thể nào thúc em nó được. Cuộc sống mà mọi thứ là vậy có khi ngồi trong đây nhiều quá mà quên mất đi cái thế giới to lớn đang diễn ra biết bao nhiêu điều, từ bên ngoài mọi cảnh vật đang thay đổi mà chúng ta chẳng hề hay biết. Chính vì vậy mà cần phải có nhưng thay đổi từ bên trong con người của mình. Chứ không chúng ta càng ngày sẽ càng lạc lõng và đi xa thực tại. Có khi chúng ta chỉ còn biết mình với cái màn hình vì tính trước mặt.
Thế giới to nhưng chúng ta vẫn cứ lạc lõng là vậy, chính vì thế cần phải tìm đến những sở thích của bản thân như tìm các loại phân bón cho hoa lan để nghiên cứu chăm sóc cho vườn lan của mình. Một chút mê mẩn, thích thú để kéo dài cuộc sống lạc lõng buồn chán này.
Chẳng ai biết được cuộc sống của mình kéo dài bao lâu nên trong cái thế giới to lớn này chúng ta đừng để mình bị lạc lõng cô độc. Vì như thế là lỗi tại chúng ta.
Satino-Vũ